Psalmen 2
|
Thánh Thi 2
|
Warum toben die Heiden, und die Völker reden so vergeblich? | Nhơn sao các ngoại bang náo loạn? Và những dân tộc toan mưu chước hư không? |
Die Könige der Erde lehnen sich auf, und die Herren ratschlagen miteinander wider den HERRN und seinen Gesalbten: | Các vua thế gian nổi dậy, Các quan trưởng bàn nghị cùng nhau Nghịch Đức Giê-hô-va, và nghịch Đấng chịu xức dầu của Ngài, mà rằng: |
"Lasset uns zerreißen ihre Bande und von uns werfen ihre Seile!" | Chúng ta hãy bẻ lòi tói của hai Người, Và quăng xa ta xiềng xích của họ. |
Aber der im Himmel wohnt, lacht ihrer, und der HERR spottet ihrer. | Đấng ngự trên trời sẽ cười, Chúa sẽ nhạo báng chúng nó. |
Er wird einst mit ihnen reden in seinem Zorn, und mit seinem Grimm wird er sie schrecken. | Bấy giờ Ngài sẽ nổi thạnh nộ phán cùng chúng nó, Dùng cơn giận dữ mình khuấy khỏa chúng nó, mà rằng: |
"Aber ich habe meinen König eingesetzt auf meinem heiligen Berg Zion." | Dầu vậy, ta đã lập Vua ta Trên Si-ôn là núi thánh ta. |
Ich will von der Weisheit predigen, daß der HERR zu mir gesagt hat: "Du bist mein Sohn, heute habe ich dich gezeuget: | Ta sẽ giảng ra mạng lịnh: Đức Giê-hô-va phán cùng ta rằng: Ngươi là Con ta; Ngày nay ta đã sanh Ngươi. |
heische von mir, so will ich dir Heiden zum Erbe geben und der Welt Enden zum Eigentum. | Hãy cầu ta, ta sẽ ban cho Con các ngoại bang làm cơ nghiệp, Và các đầu cùng đất làm của cải. |
Du sollst sie mit einem eisernen Zepter zerschlagen; wie Töpfe sollst du sie zerschmeißen." | Con sẽ dùng cây gậy sắt mà đập bể chúng nó; Con sẽ làm vỡ nát chúng nó khác nào bình gốm. |
So lasset euch nun weisen, ihr Könige, und lasset euch züchtigen, ihr Richter auf Erden! | Vì vậy, hỡi các vua, hãy khôn ngoan; Hỡi các quan xét thế gian, hãy chịu sự dạy dỗ. |
Dient dem HERRN mit Furcht und freut euch mit Zittern! | Khá hầu việc Đức Giê-hô-va cách kính sợ, Và mừng rỡ cách run rẩy. |
Küßt den Sohn, daß er nicht zürne und ihr umkommt auf dem Wege; denn sein Zorn wird bald entbrennen. Aber wohl allen, die auf ihn trauen! | Hãy hôn Con, e Người nổi giận, Và các ngươi hư mất trong đường chăng; Vì cơn thạnh nộ Người hòng nổi lên. Phàm kẻ nào nương náu mình nơi Người có phước thay! |